Rất hân hạnh được làm việc dưới tư cách một phóng viên địa phương tại Việt Nam. Dưới đây là bài viết của bạn được viết lại bằng tiếng Việt:
Nguyễn Thị Hiệp, một lao động đến từ vùng núi xa xôi thuộc tỉnh Quảng Bình, đang làm việc tại nhà máy giày Bảo Nguyên ở Việt Nam, thuộc tập đoàn Bảo Thành Đài Loan. Mức lương hàng tháng của cô là 10 triệu đồng, tương đương khoảng 13 triệu đồng Đài Loan, cao hơn một phần ba so với mức trung bình của cả nước. Đây là con đường mà phần lớn phụ nữ trẻ ở nông thôn lựa chọn, bởi chăm chỉ làm việc có thể cải thiện cuộc sống của họ.
Cô Nguyễn Thị Hiệp, 43 tuổi, đã làm việc chăm chỉ suốt 16 năm và chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của nền kinh tế. Tuy nhiên, những năm gần đây, lạm phát gia tăng khiến cuộc sống ở thành phố trở nên khó khăn hơn, chưa kể đến việc tiết kiệm tiền bạc.
Tôi hiểu, bạn muốn tôi chuyển nội dung này thành tiếng Việt. Dưới đây là bản dịch của câu nói đó:
“Chị Nguyễn Thị Hiệp, một công nhân tại nhà máy giày Bảo Nguyên, thẳng thắn bày tỏ: ‘Khi bạn không có tiền, bạn có thể tiết kiệm bằng nhiều cách, nhưng khi không còn gì để tiết kiệm nữa, thì bạn còn có thể tiết kiệm được gì nữa?'”
Nếu bạn cần thêm điều gì khác, hãy cho tôi biết!
Anh Nguyễn Thị Hiệp, có chồng là tài xế xe ôm, cùng gia đình ba người sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ chỉ rộng khoảng 3 mét vuông ở quận Bình Tân, khu vực nổi tiếng với cộng đồng người lao động nhập cư. Chị thẳng thắn chia sẻ rằng tiền thuê nhà, điện nước, chi phí y tế và giáo dục đều đang tăng lên. Dù làm việc cực lực từ sáng sớm đến tối muộn, nhưng vẫn không đủ trang trải cuộc sống. Vì vậy, chị quyết định sau Tết Nguyên đán này sẽ ở lại quê hương và không trở lại làm việc tại nhà máy nữa.
Một công nhân nữ tại nhà máy giày Bảo Nguyên, chị Nguyễn Thị Hiệp, chia sẻ: “Trước hết, vì mẹ tôi đã lớn tuổi nên tôi muốn ở gần bà hơn. Thứ hai, tôi có thể làm việc tại một công ty ở đó, điều này làm mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều vì chi phí sinh hoạt ở đó không quá đắt đỏ.”
Cùng là công nhân tại nhà máy giày Bảo Nguyên, chị Trương Thị Lạc và chồng có thu nhập hàng tháng khoảng 1,6 triệu đồng Việt Nam, tương đương khoảng 2 triệu đồng Đài Loan. Tuy nhiên, áp lực cuộc sống ngày càng lớn hơn, họ còn phải chịu đựng không khí tồi tệ do quá trình công nghiệp hóa mang lại, khi chỉ số ô nhiễm cao gấp nhiều lần so với tiêu chuẩn quốc tế. Gần đây, chị đành chấp nhận gửi con gái 6 tuổi về quê sống với người thân để tránh xa môi trường đã khiến con ốm yếu.
Một nữ công nhân tại nhà máy giày Bảo Nguyên, chị Trương Thị Lạc chia sẻ: “Kiếm tiền ở thành phố dễ dàng hơn, tôi cũng muốn đi làm kiếm tiền, nhưng vì hoàn cảnh của con cái, tôi buộc phải quay về quê. Hiện tại, chi tiêu rất eo hẹp, cuộc sống cảm thấy rất ngột ngạt và không đầy đủ.”
Từ những năm 1980, Việt Nam đã bắt đầu thúc đẩy công cuộc Đổi mới và mở cửa. Trong những năm gần đây, đất nước này đã hưởng lợi từ sự tái cấu trúc chuỗi cung ứng toàn cầu. Cùng với lợi thế của dân số trẻ, khi gần 60% trong tổng số 100 triệu dân dưới 35 tuổi, Việt Nam trở thành điểm đến hấp dẫn của các nhà đầu tư nước ngoài. Tầng lớp trung lưu cũng đang mở rộng một cách ổn định.
Dịch bệnh đã đẩy lạm phát quốc tế lên cao, đơn hàng từ châu Âu và Mỹ giảm sút, cùng với chiến dịch chống tham nhũng trong hai năm qua đã làm thị trường bất động sản sụp đổ, tất cả đều ảnh hưởng đến kinh tế Việt Nam. Việc sa thải nhân viên diễn ra thường xuyên. Trong thời gian phong tỏa vì dịch, nhiều lao động trở về quê và nhận thấy cuộc sống ở nông thôn không còn lạc hậu như trước, và ngày càng có nhiều người lựa chọn quay về quê hương để sinh sống.
Dưới đây là bài viết được viết lại bằng tiếng Việt theo vai trò của một phóng viên địa phương tại Việt Nam:
Giảng viên Phạm Văn Đại từ Đại học Fulbright Việt Nam cho biết, “Mặc dù các khu công nghiệp cung cấp mức lương cao hơn, nhưng sự chuyển đổi của các thành phố như Thành phố Hồ Chí Minh không đủ nhanh để tạo ra những cơ hội việc làm tốt hơn. Người lao động di cư bị thúc đẩy bởi lý do kinh tế, và khi qua tuổi lao động, họ sẽ trở về quê hương vì thu nhập không đủ để duy trì cuộc sống ở thành phố.”
Các chuyên gia nhân sự địa phương cho biết, thu nhập không đủ trang trải, môi trường sống kém, phải xa con cái, làm việc quá thời gian và ca đêm, tất cả những yếu tố này đều khiến công nhân nông thôn cảm thấy thiếu an toàn. Dù biết rằng thu nhập sẽ giảm, họ vẫn lựa chọn rời bỏ công việc.
Kể từ năm 2020, khu vực dân di cư Bình Tân, nơi gia đình bà Nguyễn Thị Hiệp sinh sống, đã giảm 100,000 cư dân tạm trú, gần một phần tư tổng số. Cuộc khảo sát từ một công ty nhân lực vào tháng 8 năm ngoái (2024) cho thấy khoảng 30% các nhà sản xuất tại Thành phố Hồ Chí Minh đang phải đối mặt với tình trạng thiếu lao động, và 85% trong số đó cho biết họ gặp khó khăn trong việc tuyển dụng nhân lực.
Năm ngoái, Việt Nam đã chứng kiến nhu cầu xuất khẩu gia tăng, cùng với sự phục hồi của ngành sản xuất và du lịch, đây chính là thời điểm cần thiết lao động. Ngân hàng Thế giới dự đoán rằng tăng trưởng kinh tế sẽ đạt 6,5% vào năm 2025.
Các chuyên gia nhấn mạnh rằng hiện nay cần phải tăng cường cải cách cơ cấu, tạo môi trường đầu tư lành mạnh và thúc đẩy nâng cấp ngành công nghiệp để đảm bảo sự phát triển lâu dài.