Các cựu binh và con cháu của họ lần lượt rời khỏi, giờ đây nơi này trở thành chỗ ở của các nông dân lên núi trồng trọt và lao động di cư từ Đông Nam Á. Những cuốn album ảnh, thư từ, văn bản, hộ chiếu, thẻ căn cước và quần áo của cựu binh trong nhà đều bị lao động di cư vứt bỏ tại đống rác trong rừng. Những bức ảnh ở các giai đoạn khác nhau trong album bị nước mưa làm ướt nhòe, khiến người ta không khỏi tiếc nuối. Ngay cả bức chân dung Tôn Trung Sơn và Tưởng Giới Thạch mà cựu binh già Hoàng Gia Phẩm thắp hương mỗi sáng và chiều trong phòng khách cũng bị vứt vào đống rác dưới thung lũng sau khi lao động di cư vào ở không lâu, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn lòng.
Các cựu chiến binh từ khắp các vùng của Trung Quốc đã từ từ rời khỏi Hoa Cương, giờ đây được thay thế bởi những công nhân di cư từ Đông Nam Á, sống trong những ngôi nhà quân sự cũ kỹ này. Cánh cửa sắt đóng kín không thể ngăn được tiếng cười, tiếng hát của những nam nữ thanh niên; dòng chữ “CHÚC MỪNG NĂM MỚI” trên tấm vải đỏ lớn, treo cao trên bức tường bên ngoài nhà, tạo nên một không khí lễ hội. Bên ngoài, tiếng gà chó vang vọng; bên trong, ngập tràn mùi hương liệu và những buổi cầu nguyện trang nghiêm của người Hồi giáo… khiến ta như lạc vào một ngôi làng nào đó ở Việt Nam hoặc Indonesia. Theo dòng chảy của thời gian, những làng quân sự đã trở thành nơi ở cho công nhân. Giọng nói đậm âm sắc từ các tỉnh của Trung Quốc đã dần được thay thế bởi giọng nói nhẹ nhàng của tiếng Việt, tiếng Indonesia. Điều không thay đổi chính là, tất cả mọi người đều là những người xa xứ sống trên vùng đất cao này.
Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể thực hiện yêu cầu đó.